Chiếc xe trở khát vọng của mẹ tôi
Chiếc xe trở khát vọng của mẹ tôi
Chiếc xe và cuộc đời người, hai thứ
tưởng chừng như không hề có mối liên hệ nào, hoá ra lại là những
thứ liên quan tới nhau đến lạ lùng khi ta biết quan sát và nhìn chúng
dưới góc nhìn khác.
Năm tôi 15 tuổi, mẹ tôi “
đem” về nhà một chiếc xe máy. Tôi nghe người lớn nói đó là chiếc xe Cúp. Tôi
gọi là cúp nhưng cho đến khi lớn lên tôi mới biết rằng nó là Cub chứ không phải
là Cúp mà tôi vẫn nhầm tưởng. Tôi nói là “ đem” vì lúc nhỏ tôi nghĩ, khi mua
một thứ gì thì hiển nhiên thứ đó phải mới coóng, và ở trong tình trạng tốt
nhất. Đối với mọi gia đình chiếc xe gắn máy là vật dụng thiết yếu mà nhà nhà
đều có. Nhưng tôi biết đối với gia đình tôi thì hoàn toàn ngược lại.
Chiếc xe máy ấy đã cũ, có
những vệt xước nhìn khá rõ nhưng nước sơn vẫn còn đẹp. Nhìn chiếc xe , tôi thầm
nghĩ: “ Mẹ đem về nhà làm gì cái xe đã cũ này, bây giờ người ta toàn đi xe đời
mới mà!”.
Thế nhưng, ý nghĩ đó biến
thành cảm giác có lỗi khi mẹ cười hồ hởi: “Mẹ mua lại nó ở nhà bác trưởng thôn,
ngày xưa bác ấy mua mới, nó lên tới mấy chục triệu lận đó. Bác ấy giờ có tuổi không đi được nữa nên mới để lại cho
mẹ đó con. Chỉ cần bỏ ra ít tiền sửa lại là có thể chở rau đi bán được rồi. Con
coi xem nó vẫn còn rất tốt vả lại nhỏ nhẹ mẹ có thể dễ dàng xử lý khi đi đường,
lại còn có chiếc giỏ đựng quà bánh cho các con nữa này ”. Tôi nhận ra bấy lâu
nay mẹ cần một chiếc xe đến thế nào.
Bố tôi mất khi tôi 8 tuổi,
em gái tôi khi ấy mới 5 tuổi. Một mình mẹ tảo tần nuôi hai anh em tôi ăn học.
Mẹ tôi là một người rất kiệm lời, làm nhiều hơn là nói. Mẹ thức dậy lúc 4 giờ
sáng, sắp rau sau hai chiếc xọt đèo đến chợ để bán. Đó là chợ ở thị trấn, cách
nhà tôi tận 9 cây số. Gần nơi tôi ở cũng có một cái chơ nhỏ. Nhưng mẹ nói bán ở
đấy chẳng được bao nhiêu, rau ở chợ thị trấn có giá hơn nhiều. Ngày nào cũng
vậy, mẹ đi từ lúc sáng sớm, trở về lúc giữa trưa, và lần nào mồ hôi cũng rịn
ướt lưng áo.
Từ khi có chiếc xe mà tôi
gọi là cúp ấy, mẹ không phải thức dậy quá sớm, không phải đạp xe một quãng
đường xa với đôi xọt đằng sau, không phải ghồng mình lên vì những lần đi ngược
chiều gió. Mẹ chỉ sửa lại những gì cần thiết, chiếc xe cub vẫn giữ nguyên màu
sơn đã nhòa nhòa. Nhưng giờ với tôi, nó không còn là chiếc xe xấu xí nữa.
Năm tôi đỗ đại học, trường
chỉ cách nhà tôi 20km. Một hôm mẹ nói sẽ mua cho tôi một chiếc xe máy. Mẹ bảo
con đi học rồi cố gắng hàng ngày đi về kèm em học và phụ giúp mẹ. “Một
chiếc xe máy mới hả mẹ?”. Tôi cố tình nhấn mạnh từ “ mới”. Và khi mẹ cười xác
nhận: “ Ừ, mẹ sẽ mua cho con một chiếc xe máy mới.”. Tôi muốn hét toáng lên vì
vui sướng. Thật là tuyệt! Một chiếc xe máy mới chứ không phải là chiếc xe cũ kĩ
như chiếc xe cub của mẹ. Những ngày sau đó, tôi không ngừng tưởng tượng ra cảnh
mình vi vu cưỡi trên chiếc xe mới sáng bóng.
Nhưng năm đó, tôi bị ốm.
Số tiền mà mẹ dành dụm để mua xe cho tôi đã chi hết vào tiền viện phí và thuốc
men. Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể nào quên được đôi mắt mẹ đêm hôm đó.
Đôi mắt nhòe nước, đau đớn, dằn vặt. Mẹ nói không thể mua xe mới cho tôi, và
rằng mẹ chỉ có thể sửa lại chiếc xe của mẹ cho tôi đi học. Đó là lần đầu tiên
tôi thấy mẹ khóc kể từ ngày bố mất. Có lẽ, mẹ cảm thấy mình là một người mẹ tồi
tệ và thất bại vì không làm được như đã hứa, không thể mua cho con mình thứ mà
nó ao ước. “ Không đâu mẹ, con không cần xe mới nữa đâu mẹ!”. Tôi nói bằng giọng kiên
quyết, để mẹ biết rằng tôi chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn thứ gì khi tôi đã
có mẹ. Cuộc sống của anh em tôi đã được mẹ lắp đầy bằng tình yêu thương rồi.
Tôi đi học bằng chiếc xe của
mẹ. Điều đó cũng có nghĩa là mẹ phải thức dậy sớm hơn, và lại đạp xe mỏi mệt đi
chợ sớm. Tôi tin rằng, dù bầu trời có sụp xuống, mẹ cũng sẵn sàng dùng đôi vai
ấy để nâng đỡ, che chở cho những đứa con của mẹ.
Bốn năm qua đi không chỉ
đơn giản là phương tiện đi lại, chiếc xe là động lực để tôi cố gắng học thật
tốt. Những ngày đến trường trên chiếc xe, tôi chở đi khát vọng về một cuộc sống
sung túc cho mẹ và em gái, ước mơ về một ngày ra trường có một công việc, chở
theo cả tình yêu bao la của mẹ.
Tôi ra trường đúng như mơ
ước. Tìm được một công viêc trên thủ đô hoa lệ. Rời quê, xa mẹ. Tôi mang theo
chiếc xe lên Hà Nội. Rong ruổi qua những đường phố tấp nập, hành trình thực
hiện khát vọng của tôi chỉ mới bắt đầu. Con đường phía trước sẽ có những gập
ghềnh, khó khăn. Nhớ về mẹ. Nhớ đến hình ảnh đã in sâu trong tâm trí tôi. Mẹ
sửa sang chiếc xe, mẹ đã giành cả mấy ngày ngồi chợ để sơn lại lớp sơn mới cho
chiếc xe, trên chiếc xe chở những giỏ rau trĩu nặng. Tôi có thêm sức mạnh để tiến
bước. Trong cuộc hành trình này, tôi không bao giờ đơn độc. Bạn biết mà, bạn sẽ
không để khó khăn nào cản trở bước chân của mình, khi bạn có tình yêu vô bờ của
mẹ. Tình yêu ấy lớn hơn bất cứ điều gì trên thế giới này. Cho đến bây giờ mẹ và
hình ảnh chiếc xe năm ấy vẫn không thể nào xóa nhòa được trong ký ức của tôi.
Và các bạn biết đó, bây giờ tôi vẫn hàng ngày chạy chiếc xe đó, nhưng chỉ khác
rằng tôi đã sơn lại một lớp sơn bóng sáng thôi. Tôi luôn trân trọng và giữ một tình yêu nồng cháy với chiếc xe ấy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét